Câu Chuyện Nhân Quả Có Thật

  • Thời gian

    18 thg 9, 2023

  • Lượt xem

    176 lượt xem


Có một câu chuyện có thật vào thời Quang Tự: Anh Giả đến từ Giang Tô, đang làm việc tại một công ty nước ngoài ở khu Tô Giới,...

1152-cau-chuyen-nhan-qua-co-that

Mọi việc đang diễn ra tốt đẹp, đến trưa anh đã thu được hơn 1.800 lượng bạc. Đi hết nửa ngày, có vẻ đã thấm mệt nên anh đã ghé vào quán trà tên "Thập Lục Phố", vội vàng uống một ít trà cho đỡ khát sau đó tiếp tục quay lại với công việc. Hoàn thành sớm sẽ được nghỉ ngơi sớm.

Đến khi trở lại công ty, anh Giả phát hiện chiếc túi da đã bị mất.

Như sét đánh ngang tai, anh đổ mồ hôi đầm đìa, sợ hãi, và trong cơn hoảng loạn anh càng không thể giải thích được.

Ông chủ thấy anh bối rối, không nói nên lời, lắp ba lắp bắp nên cho rằng có gian lận. Vì vậy, ông nghiêm khắc khiển trách anh Giả vì đã phản bội lòng tin của ông, và nói rằng nếu anh không trả lại càng sớm càng tốt, anh sẽ bị đưa ra tòa.

Vào thời điểm đó, hơn 1.800 lượng bạc là một số tiền rất lớn.

Nếu không tiêu xài phung phí, một người bình thường có thể sống thoải mái với số tiền đó cả đời không lo.

Anh Giả làm sao có khả năng trả lại đây, anh cảm thấy cuộc đời mình đã kết thúc, và khóc trong tuyệt vọng.

Ở một diễn biến khác

Một người đàn ông Phố Đông, họ Nghĩa, cũng đang kinh doanh nhưng gặp xui xẻo, trắng tay anh mua vé thuyền vào chiều hôm đó để về quê.

Vì còn quá sớm để lên tàu nên anh cũng đã đến quán trà "Thập Lục Phố", muốn dành thời gian uống trà chậm rãi, để có thể suy nghĩ về những việc cần làm trong cuộc sống tương lai của mình.

Chuyện là anh Nghĩa vừa đến thì anh Giả cũng vừa rời đi

Anh Nghĩa vừa ngồi xuống liền phát hiện trên ghế có một cái túi da, cũng không để ý tới, chậm rãi bắt đầu uống trà. Lâu dần không thấy ai đến lấy, anh Nghĩa khó hiểu, anh cảm thấy nó rất quan trọng nên đã mở ra. 

Câu Chuyện Nhân Quả Có Thật

Khi anh ấy mở nó ra, mắt anh gần như rơi ra ngoài vì ngạc nhiên. Bên trong toàn là tiền. Đây thực sự là một gia tài lớn, không những có thể thay đổi tình trạng nghèo khó hiện tại mà còn có đủ cơm ăn áo mặc trong suốt quãng đời còn lại.

Nhưng anh suy nghĩ mình không lấy được

Số tiền này là của chủ nhân nó, nếu tôi lấy nó, lỡ như chủ nhân thậm chí mất mạng vì số tiền này, tội lỗi của tôi sẽ rất lớn - Anh thầm nghĩ.

Vào thời đại đó, hầu hết mọi người đều thấu hiệu đạo lý: "Tiền tài bất nghĩa không thể lấy".

Anh Nghĩa tự nghĩ: "Vì mình đã tìm được tiền hôm nay, mình có nghĩa vụ là trả lại tài sản cho chủ sở hữu"

Tới giờ ăn trưa, trong quán trà chỉ có 8,9 thực khách, xét về bề ngoài thì không ai trong số họ có vẻ mất tiền, đành phải đợi thôi.

Đợi mãi, khách ở quán đều đã về hết, chỉ còn lại anh Nghĩa, anh vẫn chăm chú quan sát dòng người qua lại ...

Đột nhiên, anh nhìn thấy một người đang chạy về phía quán trà với khuôn mặt tái mét và lúng túng.

Chính là anh Giả, còn có hai người đi theo sau. Vừa bước vào quán trà, anh Giả đã chỉ vào bàn trà và nói với hai người: “Chính là chỗ này, lúc đó tôi đang ngồi tại đây!” Ba người bước thẳng đến bàn của anh Nghĩa.

Anh Nghĩa nhận ra họ là chủ nhân, anh ấy mỉm cười và nói với anh Giả: “Cậu có làm rơi túi tiền của mình không?” Anh Giả gật đầu. “Tôi đã đợi cậu lâu rồi,” anh Nghĩa vừa nói vừa lấy chiếc túi da ra cho họ xem. 

Anh Giả run rẩy cảm kích nói: "Anh thật sự là đại ân nhân của tôi! Không có anh, tôi đêm nay sẽ treo cổ tự tử!"

Hóa ra khi phát hiện bị mất tiền, anh Giả đã muốn quay lại tìm, dù có rất ít hy vọng lấy lại được nhưng chỉ còn cách này

Nhưng ông chủ sợ rằng anh ta sẽ bỏ trốn, cấm anh ra ngoài. Anh ấy đã dành thời gian để thuyết phục ông chủ cho anh đi tìm, ông chủ đã kêu hai người đi cùng anh ra ngoài tìm, đồng thời cũng kêu họ hộ tống đưa anh Giả trở về.

Anh Giả muốn thưởng tiền cho anh Nghĩa vì đã giúp anh tìm lại chiếc túi nhưng anh Nghĩa từ chối. Mời anh Nghĩa uống rượu anh ấy cũng không chịu.

Anh Giả bèn hẹn anh Nghĩa đến một tửu lầu vào ngày mai, để anh được trả ơn. Nói xong anh Giả liền rời đi.

Câu Chuyện Nhân Quả Có Thật

Sáng hôm sau, anh Nghĩa thực sự đến. Anh Giả định tặng quà và cảm ơn một lần nữa, nhưng anh Nghĩa là người cảm ơn đầu tiên, anh nói: Nhờ số tiền hôm qua mà cậu bị mất, tôi đã giữ được mạng! "

Anh Giả đang lúng túng hỏi cụ thể thì anh Nghĩa tiếp tục nói: Hôm qua, tôi định qua sông về quê, 1 giờ tôi đã mua vé thuyền rồi. đến chiều, vì đợi cậu đến lấy tiền nên đã chậm chuyến thuyền, tôi đã trở về chỗ ở, nay nghe được tin vì sóng lớn nên cả 23 người trên thuyền đều chết đuối. Nếu tôi lên con thuyền đó, chẳng phải tôi đã bỏ mạng sao? Bạn đã cứu mạng tôi! "Nói xong hai người chia tay. Mừng mừng tủi tủi quyến luyến"

Câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Sau khi anh Giả đi về, ông chủ rất ngạc nhiên khi họ nói ra sự việc, xúc động nói: “Người tốt như vậy, thật sự rất khó tìm!” Tôi phải đến gặp anh Nghĩa.

Kết quả là cả hai rất hợp nhau, sau một hồi trò chuyện, ông chủ đã cố gắng hết sức để giữ chân anh Nghĩa và thuê anh với mức lương cao ngất ngưởng. Một thời gian, anh Nghĩa trở thành con rể của ông chủ. Sau đó, ông chủ để lại công việc kinh doanh cho anh Nghĩa.

Câu chuyện nghèo khó của ông Nghĩa nhặt được tiền nhanh chóng được lan truyền.

Sự chính trực, nhân từ và ngay thẳng của anh đã khiến mọi người ngưỡng mộ. Các doanh nhân lớn nhỏ đều đến làm ăn với anh, gia đình anh ngày càng lớn mạnh. Sau này, anh Nghĩa trở thành người giàu nổi tiếng tại địa phương.

Ở hiền sẽ được gặp lành. Đối xử tốt với người khác là tích lũy phúc lành và may mắn cho chính mình

Ý nghĩ thiện ác vào thời khắc mấu chốt sẽ quyết định vận mệnh tương lai của mỗi người. Người ta sống cả đời chứ không phải trong chốc lát.

Sự thiện lương của hôm nay, phước lành sẽ đến vào ngày mai. Hôm nay làm điều ác, ngày mai gặp xui xẻo! Thời gian là một minh chứng tuyệt vời, và nó luôn là câu trả lời hoàn hảo phản ảnh những việc bạn làm.

Những người có thiện tâm thì phước báo sẽ đến trong tương lai. 

Hãy cứ là người tốt, đừng đòi hỏi ai đó báo đáp mình. Hãy cứ làm việc tốt, đừng đòi hỏi phần thưởng.


Tổng số đánh giá: 0

Xếp hạng: 5 / 5 sao

Cùng chủ đề