Quả báo của việc chế biến thịt rùa
Ở Thượng Hải có ông họ Vương, bình thường rất ưa ăn thịt rùa, nhưng cách chế biến thức ăn của ông rất khác người.
Ông chế nước ngập nồi, dùng nắp đậy kín nồi (ở giữa nắp có khoét một lỗ hổng to cỡ đầu rùa), ông bỏ rùa sống vào, sau đó mới đun lửa. Khi nước trong nồi dần nóng lên, con rùa bị độ sôi nung nấu đau không chịu nổi, nó bèn thò đầu lên lỗ hổng đó há miệng thở, lúc này ông đem nước sốt gia vị đã thắng sẵn, đang sôi rót vào miệng rùa, ép nó rụt đầu vào chảo lại. Mục đích của ông là để cho nó gia vị thẩm thấu vào toàn thân rùa, như vậy thịt rùa sẽ rất ngon.
Nhưng ông chẳng mảy may nghĩ đến nỗi thống khổ của rùa, bên trong thì nước sôi làm bỏng tâm can, bên ngoài thì bị nung đốt. Con rùa đang sống mà ông hành hạ nội công ngoại kích thật dã man. Chưa hết, rùa đang oằn oại, đau đớn giẫy giụa trong nước nóng, rồi chịu không nổi độ nước sôi hành hạ giày vò, muốn trốn cũng không có cửa, cầu sống không có đường, thế là nó đành nhô đầu ra khỏi cái lỗ hổng trên nắp để giải nhiệt tiếp. Lúc này ông Vương tàn nhẫn lại tiếp tục rưới nước gia vị đun nóng (có đủ muối, dầu, giấm,ớt, tiêu) rùa bỏng rát cả lòng vội rút đầu xuống, cảnh thò thò, rụt rụt cứ thế tái diễn nhiều lần và cuối cùng thì rùa chết đi trong tột cùng thống khổ. Vì tham ăn sướng miệng, mà ông Vương đành tâm giết hại quá tàn nhẫn. Rồi ông Vương cũng dùng xong món thịt rùa.
Mười mấy ngày sau, một đêm nọ ông đang nằm ngủ tại căn gác, thì tầng trệt bỗng dưng phát hỏa, lửa thiêu rụi cả cầu thang, cháy lan tới phòng ngủ của ông, thiêu đến chăn mền, thì ông mới giật mình tỉnh dậy. Trong lúc kinh hoàng ngơ ngác ông định xuống lầu lánh nạn thì thấy cầu thang gỗ đã cháy mất tiêu. Phía dưới giờ là một biển lửa vô phương đi xuống.
Ông muốn chui ra cửa sổ để sinh tồn nhưng song cửa sắt khe hở quá hẹp, nên dù ông tận lực chui ra mấy lần cũng không thể, chỉ ló được cái đầu ra, và mắc kẹt ngay tại đó, vô phương tiến thoái. Ông đang gào thét thì xe cứu hỏa đến, lửa dữ cháy tràn lan trên đất, đầu ông bị kẹt nơi song sắt như bị nướng nóng thêm, ông há to miệng gào thét kêu cứu, viên cứu hỏa cầm vòi nước không ngừng xịt vào chỗ song cửa, ông bị nước bắn vào miệng đau đớn hệt như cảnh ông hành con rùa xưa kia. Cái đầu kẹt ngoài song không ngừng nuốt nước, lúc đó có lẽ ông cũng thấm thía nỗi khổ thảm thiết mà con rùa đã nếm. Và cứ thế, ông Vương cuối cùng chết trong biển lửa. Cách thức giết rùa ăn của ông Vương đã khiến ông phải nếm trải khổ hình tương tự,nhân quả báo ứng quả thực không dối. Khi sống ta dùng ác tâm giết hại loài vật thế nào, thì sẽ bị chính ác tâm ấy làm hại mình. Đây chính là Ông Vương tự khiến mình rơi vào lò nửa thiêu nóng.
Lời bàn
Trong Kinh Pháp cú ghi:
Yêu nghiệt mà gặp phúc
Là ác kia chưa chín
Đến khi quả ác chín
Thì tự thọ tội khốc liệt