Nội Dung Phụ Đề
Thế kỷ thứ 6 trước Công Nguyên,
Phía Nam rặng núi Hy Mã Lạp Sơn,
vương quốc Thích Ca thanh bình,
kinh thành Ca Tỳ La Vệ phồn thịnh,
được trị vì bởi Đức Vua Tịnh Phạn anh minh
và Hoàng Hậu Ma Da nhân từ.
Vào một đêm rằm,
trăng lên rất đẹp,
Hoàng hậu ngồi ngắm trăng một mình bên cửa sổ
và chợt thiếp đi.
Người mộng thấy một con voi trắng sáu ngà
từ trên không trung hiện ra sáng chói.
Voi từ từ hạ xuống,
dùng cái ngà vạch một đường bên hông phải của Hoàng hậu,
rồi bất ngờ mất hút vào trong bụng.
Người giật mình tỉnh giấc,
khắp phòng hương thơm ngào ngạt,
tiếng nhạc du dương còn văng vẳng trên không.
Hoàng hậu cảm thấy an lạc lạ thường
và bắt đầu hoài thai.
Theo truyền thống, khi sắp lâm bồn
thì Hoàng hậu phải về quê ngoại,
vua Tịnh Phạn đã cho chuẩn bị chu đáo tất cả mọi việc.
Lúc đoàn người đi ngang qua cánh rừng Lâm Tỳ Ni,
Hoàng hậu chợt nhìn thấy một loài hoa nở rất đẹp,
hương thơm kì lạ.
Người đưa tay định ngắt một cành hoa.
Nhưng vừa chạm tay vào
thì hài nhi bước ra từ hông bên phải của Hoàng Hậu.
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Trên trời Chư Thiên tấu nhạc vang lừng.
Hoa trời rơi nơi,
nâng từng gót chân Thái Tử.
Cùng lúc đó,
một trận mưa đổ xuống như tắm mát cho Thái tử.
Cơn mưa vừa dứt, trời trong sáng lạ thường,
Thái tử ra đời trong sự hân hoan vui mừng
của tất cả người dân trên vương quốc Thích Ca.
♫ Người đã đến bao la như muôn mặt trời ♫
♫ Người đã đến đem cho tin yêu nghìn nơi ♫
♫ Người bước tới hoa sen nở rồi ♫
♫ Triệu tiếng hát vang lên mừng vui ♫
Tại Hoàng Cung
Khi biết được Hoàng Hậu Ma Da cùng với Thái tử
đã quay lại Hoàng Cung,
Vua Tịnh Phạn kinh ngạc,
chạy nhanh vào phòng Hoàng Hậu.
Vừa trông thấy Thái tử,
Ngài bất giác chắp tay quỳ xuống.
Phu Quân, sao Phu Quân lại lạy con của mình?
Mọi người biết được sẽ bàn tán không hay.
Ta cũng không thể hiểu nổi.
Có một sức mạnh gì đó từ nơi hoàng nhi
khiến ta kính phục lạ thường
nên không kiềm chế được.
Nàng hãy nghỉ ngơi đi.
Theo như truyền thống,
khi hoàng nhi được 7 ngày tuổi
sẽ có 7 vị tế sư Bà La Môn đến
xem tướng và đặt tên cho Thái tử,
ta sẽ căn dặn mọi người
chuẩn bị thật chu đáo cho buổi lễ này.
Tại lễ đặt tên
Vị Tế sư già nhất:
Theo như tướng thuật của kinh điển Brahma,
Thái tử có 32 tướng tốt và 80 vẻ đẹp,
nên chắc chắn phải là một bậc siêu nhân giữa đời.
Hoặc là Thái Tử sẽ trở thành một Đức Phật,
một đấng Giác Ngộ mà nhiều vạn năm mới có,
hoặc là Thái Tử sẽ trở thành Chuyển Luân Thánh Vương
cai trị cả cõi đất này…
Theo ý kiến của các tế sư lỗi lạc Bà la môn,
và được sự chấp thuận của đức vua,
tên của Thái tử sẽ là Tất Đạt Đa,
có nghĩa là “toại nguyện”,
Tất Đạt Đa của dòng họ Gotama.
Thái tử với tên này
sẽ là người mang lại niềm toại nguyện
cho vương quốc Thích Ca.
Hoàng hậu Ma Da mất sớm,
nhờ công đức hoài thai Thái tử
mà Hoàng Hậu được sinh về cõi trời Đao Lợi.
Công nương Ba Xà Ba Đề đã giúp chị mình
chăm sóc Thái Tử chu đáo, ân cần
bằng tình thương như của người mẹ
dành cho chính con ruột của mình.
Thái tử rất kỳ lạ Hoàng Huynh à,
không bao giờ khóc,
là hài nhi mà lại trầm tĩnh,
chững chạc như người lớn vậy.
Thái tử cứ như có một vầng hào quang tỏa ra
làm cho mọi người xung quanh cảm thấy rất ấm áp.
Sáng nay,
có một bầy chim từ đâu bay đến
cứ lượn quanh Thái tử, hót líu lo,
mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng muội đã dặn dò cung nhân
không được kể những chuyện kỳ lạ này ra ngoài.
Muội làm như vậy là rất đúng.
Những nước lân bang mà biết được
hoàng nhi là người phi thường
thì sẽ nảy sinh tâm lý sợ hãi,
rồi lại gây sự với chúng ta.
Khi lên 6 tuổi,
vua Tịnh Phạn mời các Vị giáo thọ sư
về hoàng cung dạy dỗ cho Thái Tử.
Các Vị đều thừa nhận rằng
Thái Tử thông minh xuất chúng,
học một hiểu trăm,
có khi chưa học đã đoán biết,
hoặc hỏi những câu làm giáo thọ sư lúng túng.
Tuy vậy,
Thái Tử rất lễ độ khiêm cung
nên các Vị cũng cảm thấy được vui lòng.
Riêng về Võ thuật,
Thái tử có căn cơ đặc biệt,
trong người ẩn chứa kình lực thâm hậu
nên đòn đánh ra không chỉ chuẩn xác
mà còn rất mạnh.
Thái Tử cũng thường thực hành tĩnh tọa
và lòng thấy an lạc vô cùng.
Năm 12 tuổi,
Thái Tử càng lớn càng thể hiện
mình là người có tấm lòng bao la nhân hậu,
lúc nào cũng muốn chúng sinh yêu thương nhau.
Dù vua cha luôn mong muốn Thái Tử sẽ trở thành
một Vị Vua siêu tuyệt uy quyền hiển hách,
xây dựng quốc gia hùng mạnh.
Nhưng trong sâu thẳm tâm hồn,
Thái Tử luôn muốn đi tìm một điều nào khác
giúp con người có được hạnh phúc vĩnh cửu.
Sau mùa mưa,
vua Tịnh Phạn cùng Thái tử Tất Đạt Đa
chủ trì lễ Hạ điền tại ngoại ô kinh thành.
Nhà vua đích thân xuống ruộng,
cày những đường cày đầu tiên,
cầu chúc cho mùa màng tươi tốt.
Mọi người ai cũng vui mừng vỗ tay cổ vũ
mà không để ý
Thái tử đã lẳng lặng rời khỏi đám đông,
đi về phía gốc cây để ngồi thiền.
Và lành thay,
Thái tử đã chứng được Sơ Thiền.
Từ khi chứng được mức Thiền Định đầu tiên này,
Người đã hoàn toàn lìa bỏ sự ham muốn sắc dục.
Chiều đến,
ánh mặt trời lặn dần về hướng tây,
tàng cây cũng ngả ngọn về phía tây
để che mát cho Thái tử.
Ai nhìn thấy cũng đều sửng sốt trước khung cảnh ấy.
Bất chợt,
nhà Vua quỳ xuống
chắp tay như muốn lạy chính con trai mình.
Tất cả quần thần cũng đều làm theo.
Thái tử vẫn ngồi yên bất động.
Mọi người đứng yên chiêm ngưỡng
hình ảnh Thái tử ngồi thiền
đẹp rực rỡ như một ngọn núi châu báu chưa từng có.
Năm 16 tuổi,
vua Tịnh Phạn tổ chức hôn lễ cho Thái Tử
và Công nương Da Du Đà La.
Kinh thành Ca Tỳ La Vệ nô nức vui mừng
trong khi Thái tử lòng buồn rười rượi,
nét mặt đăm chiêu.
Nhưng trùng hợp thay,
cũng như Thái tử,
Công nương Da Du Đà La
là người có tâm hồn yên tĩnh
và không thích lập gia đình.
Kể từ đó,
Thái Tử và Công nương đã sống với nhau
như đôi bạn thanh khiết trong sạch.
Một thời gian sau,
nhận thấy Thái tử như vẫn còn ưu tư điều gì trong lòng,
sự lo lắng của vua Tịnh Phạn ngày càng lớn hơn.
Vì vậy,
Nhà vua ra lệnh gấp rút xây dựng 3 cung điện
mùa đông, mùa hè và mùa mưa
thật nguy nga, tráng lệ
với ý định làm lung lay chí nguyện xuất gia của Thái tử.
Thấm thoát,
Thái tử Tất Đạt Đa đã 20 tuổi,
thân người cao lớn, đẹp như thiên thần.
Kinh thành Ca Tỳ La Vệ vẫn luôn nhộn nhịp,
cuộc sống vô cùng yên vui.
Vua Tịnh Phạn đã lớn tuổi
nhưng mọi việc quản lý đất nước
giờ đây đã có Thái tử trợ giúp.
Thái Tử kín đáo bảo vệ vương quốc Thích Ca
bằng cách âm thầm đưa người vào triều đình
các quốc gia lân bang
nhằm can thiệp nội tình của các nước
để giữ gìn sự hòa hiếu,
không cho những thế lực hiếu chiến
có cơ hội gây ra chiến tranh.
Thái tử vẫn luôn ao ước xuất gia làm Sa Môn
đi tìm đạo quả tối thượng cứu độ chúng sinh.
Bởi cõi đời còn trầm luân đau khổ,
muôn loài còn chìm đắm trong tăm tối,
Thái Tử day dứt khôn nguôi.
Hoàng nhi,
con có tâm sự gì mà ưu tư quá vậy ?
Thưa Phụ Vương,
hơn 10 năm qua,
con đã thiết lập được mạng lưới thám tử ở khắp nơi,
chưa lúc nào đất nước Thích Ca của chúng ta
phồn thịnh và yên bình hơn thế.
Giờ đây,
con xin Phụ Vương cho phép con được xuất gia.
Con biết nếu ra đi sẽ làm nhiều người buồn,
nhưng con không thể cưỡng lại được
sự thôi thúc của nội tâm,
con sẽ đi tìm chân lý tuyệt đối.
Thế gian này tạm bợ và đầy bất an,
ai rồi cũng phải già, bệnh và chết,
phải có một đạo lý giúp chúng sinh giải thoát
khỏi trầm luân sinh tử này,
thưa Phụ Vương.
Huh! Không đi đâu cả.
Cha đã già.
Đất nước này trông cậy hết vào con.
Chừng nào con cho ta cháu nội giỏi như con
thì con có yêu cầu gì ta cũng chấp thuận.
Thái tử thất vọng lui ra
vì biết đây là chuyện không thể.
Người và Công nương
chỉ sống với nhau như đôi bạn trong sạch thanh khiết
thì làm sao có con
như ý nguyện của Vua Cha.
Thời gian này, hàng đêm,
Công Nương Da Du Đà La thường quỳ ngoài hiên
cầu nguyện thần linh ban cho người một đứa con.
Bỗng một đêm,
Công Nương nằm mộng thấy một vầng ánh sáng
từ trên trời bay vào bụng mình.
Thế rồi, Công Nương cảm thấy hoài thai.
Một vị nào đó đã lắng nghe lời cầu nguyện của nàng,
đã dùng mật hạnh đệ nhất của mình vào thai,
vừa giúp nàng toại nguyện,
vừa giúp ta có thể hoàn thành chí nguyện
Ngày Hoàng Tôn La Hầu La chào đời.
Triều đình tổ chức tiệc mừng suốt 7 ngày liền.
Khi mọi người chìm sâu vào giấc ngủ,
Thái tử bước nhẹ vào phòng
nhìn Da Du Đà La và La Hầu La
với nét mặt trầm ngâm.
Thái Tử lặng lẽ mang lên người một túi vải
rồi đi về phía chuồng ngựa:
Xa Nặc, Xa Nặc,
hãy thắng con ngựa Kiền Trắc đi theo ta.
Giờ này trời tối,
nhân gian mờ mịt lắm,
Thái tử định đi đâu?
Chính vì trời tối, vì nhân gian mờ mịt
nên ta phải đi tìm ánh sáng cho muôn loài.
Hai người cưỡi ngựa ra cổng thành,
chợt Ma vương hiện ra:
Này Thái Tử Tất Đạt Đa,
chỉ còn 7 ngày nữa
Ngài sẽ trở thành Vua của đất nước Thích Ca
và 30 ngày nữa
Ngài sẽ được tôn lên làm Chuyển luân thánh vương,
cai trị cả cõi đất này.
Ngài đừng đi, hãy ở lại…
Ta biết điều đó, nhưng ta không màng,
ngươi đừng ngăn cản ta.
Niềm vinh quang thế gian
không thể trói buộc được Thái Tử
khi mà tình thương Người dành cho muôn loài
là lớn hơn tất cả.
Cả hai phi ngựa vượt qua cổng thành
trong màn đêm tĩnh mịch, hướng về phía Nam.
Thái Tử tiếp tục phi như bay,
hết thảy cảnh vật như bỏ lại phía sau.
Thái Tử dừng lại bên bờ sông Anoma,
Xa Nặc biết giây phút đó cuối cùng cũng đã đến.
Những giọt lệ bắt đầu xuất hiện
trên khóe mắt của Xa Nặc.
Cả ngựa Kiền Trắc cũng khóc
Thái tử nhẹ nhàng bỏ vương miện xuống,
xõa tóc rồi rút thanh gươm báu ra
Xa Nặc bàng hoàng không nói nên lời,
muốn ngăn Thái Tử nhưng không dám,
chỉ biết đứng nhìn mà lặng lẽ khóc.
Từng lọn tóc của Thái Tử cứ trôi theo dòng nước.
Mỗi lọn tóc trôi đil
là mỗi lần Xa Nặc nấc lên nghẹn ngào.
Sau khi cắt tóc xong,
Thái tử cởi bộ đồ vương giả,
tháo hết trang sức
và lấy tấm y cũ màu sẫm mặc vào người..
Thái Tử nhắn nhủ Xa Nặc:
Xa Nặc,
ngươi hãy mang túi vải cùng lệnh bài tối mật này về
trao cho Công Nương Da Du Đà La.
Ta từ đây xuất gia làm sa môn tu hành,
ngươi hãy nhắn lại với tất cả mọi người,
nếu yêu thương ta,
thì không được ngăn cản chí nguyện của ta.
Xa Nặc khóc nức nở,
quỳ xuống lạy Thái Tử,
rồi dắt 2 con ngựa băng qua sông.
Ngựa Kiền Trắc cứ ngoái lại nhìn Thái Tử,
không muốn trở về.
Đợi cho Xa Nặc đến bờ sông bên kia,
Thái tử mới quay lưng đi tiếp về phía Nam.
Bóng Người oai vệ khuất xa dần, xa dần.
Năm 29 tuổi,
Thái tử Tất Đạt Đa đã xuất gia tu hành.
Người đã khước từ mọi vinh quang thế gian
để đi tìm chân lý cao thượng.
Gian nan có là chi khi niềm đau thương
đang ngày đêm phủ giăng khắp tinh cầu.
Nguy hiểm có là chi
khi mà nước mắt của chúng sinh
còn nhiều hơn nước biển mênh mông,
còn nhiều hơn trăm suối nghìn sông.
Nỗi đau khổ là vô cùng không kể.
Con cúi xuống hiểu thế gian ảo mộng
Lợi và danh cháy bỏng cả tâm hồn
Ai biết rằng nơi tịch cốc cô thôn
Người ẩn sĩ vượt hơn điều nhỏ bé.